Gió đã sang mùa

Đăng bởi Thích Thiện Định vào lúc 29/07/2017
Gió đã sang mùa

Rồi thì, gió đã sang mùa
Gió ngoài hiên vắng, gió lùa qua song
Gió đâu giá buốt trong lòng
Gió ơi đừng thổi, Người không thấy về.

 

Gió đông lại về thổi xơ xác những hàng cau làm cho hàng đệ tử chúng con nhớ Thầy đến da diết. Có biết bao lời để nói giữa cõi nhân sinh, nhưng vạn  lời cũng không bằng một lời trong cơn tử biệt; có bao điều để tâm sự trong kiếp con người, nhưng vạn điều cũng không bằng ánh mắt lúc phân ly.

 

Đã tròn hai năm xa cách, nhưng không sao chúng con quên được khoảnh khắc lúc 2 giờ 30 chiều ngày mùng tám tháng chạp năm đó – ngày gió sang mùa cuốn đi chiếc lá cuối cùng trên cành khô của kiếp người giả tạm, rơi xuống trang kinh Kim Cang mà Thầy tụng còn dang dở; ngày mà nước chảy xuôi dòng ra tận biển đông mãi không hồi đầu để thiền phòng vắng bóng Ân sư; ngày mà chúng con ngẩn ngơ nhìn mây trắng giăng kín cả cung đường Vạn Hạnh, để nghe chuông Chuyên Tu giục giã khách vào thiền.

Đất Lộc An thao thao dòng suối Khế
Cau lả ngọn che kín nhục thân Thầy
Trời đất lịm áng mây buồn lãng đãng
Mong một lần thấy bóng dáng thân quen.

Nhớ ngày mới vào chùa, lạ lẫm từng trang kinh, nhờ thầy con biết tụng. Năm tháng dần dà trôi, nhờ từng trang kinh xưa thầy chỉ dạy đạo lý mà con xuôi ngược vạn nẻo sông hồ; lúc mệt nhoài vinh nhục thế sự về ngồi bên hiên vắng, tay run thầy dò dẫm từng trang kinh, dạy con bài học buông xả như lá đổ bên thềm.

Nhớ ngày mới vào chùa, lạ lẫm từng con đường, nhờ thầy con vững bước. Năm tháng phủ qua đầu, nhờ từng bước chân xưa thầy dìu dắt mà con đủ sức bôn ba bao miền non nước; lúc chán nản bại thành thời cuộc về lặng yên đứng dưới thềm xưa, chân mỏi thầy lần bước trong nắng chiều, dạy con bài học vô sự như hoa nở để tàn.

Nhớ ngày mới vào chùa, bập bẹ từng câu chữ, nhờ thầy con biết chuyện đông tây kim cổ. Năm tháng qua đời người, nhờ từng câu nói xưa thầy khai sáng tâm thức giúp con đủ biết lý lẽ chân ngụy của lòng người; lúc ngoảnh đầu nhìn lại, sức kiệt hơi tàn miệng thầy vẫn máp máy niệm câu kinh trong tịch lặng của tường vách vô tri, thầy lại dạy cho con bài học về niềm tin và kiên định.

Giờ đây, về ngồi bên Tịch Quang bảo tháp, chúng con khởi trần tâm níu kéo dĩ vãng trong nghẹn ngào, như ngọn đèn cạn dầu rực cháy trong đêm tối. Thầy lặng thinh giữa ngút ngàn sương khói, bỏ lại trang kinh, bỏ lại ân tình, bỏ lại chúng con đến muôn trùng chia cách… thầy lại dạy chúng con bài học biết đón nhận thực tại. Để rồi, đêm khuya khoắt một mình con lạnh lẽo, nghe lửa vô thường thiêu tan mộng giữa lòng tay.

Gió ơi xin đừng thổi
Đường trần đã chia phôi
Mỗi năm con lại khóc
Khi gió đã sang mùa. 

(Đệ tử Thích Thiện Thuận)

----

Tags :

THẦY TRÒ
VIẾT BÌNH LUẬN CỦA BẠN:
popup

Số lượng:

Tổng tiền: